Trước cổng trường em khá “rộn ràng” Người mua kẻ bán cứ rao vang...Bánh mì, cơm, cháo... nơi hàng dọc Bánh kẹo, chè, xôi... ở dãy ngang! Nhiều phen ruồi đậu nhìn kinh hãi Lắm bận bụi bay thấy ngỡ ngàng... “An toàn thực phẩm” còn hay mất Trước cổng trường em, ai có sang...?
Làm sao mua?
Vợ chồng có một đứa con Tháng ba, bốn triệu là ngon rồi mà. Chỉ lo chỗ ở (cửa nhà) Tháng dư cũng tạm để ra triệu đồng. Thu nhập cao thấp. Thưa ông? Bốn mươi năm nữa mới hòng có dư. Chung cư nửa tỉ vô tư Làm sao mua nổi? Coi như vái dài(!) Chung cư xây bán cho ai? Người thu nhập thấp có tài. Mua đi!
Muốn ngó ngang
Anh vẫn luôn về thăm xóm ta, Gặp em, ngắm mãi nhận không ra! Trời đất, sao em thay đổi lạ, Người cùng một ngõ, ngỡ đâu xa? Đôi má mịn màng - loang lổ phấn, Cặp môi mọng đỏ - nhoẹt nhòe son, Con mắt bồ câu - xanh len lét, Tóc dài hớt “tém” - đỏ lòm lom! Cũn cỡn “thời trang” như thiếu vải, Dáng đi ưỡn ẹo, giọng điệu đàng... Bao nét duyên quê “bay” đi hết, Gặp em mà cứ muốn... ngó ngang!
Ước gì
Đường kia rày đã nên sông Muốn qua thăm ảnh mà không có đò Trời làm một trận mưa to Phố em lai láng biển hồ mênh mông, Nước len vào tận khuê phòng Nước ngập cả khóm hoa hồng ngoài sân. Nước leo lên ghế, lên bàn Nhìn đâu cũng thấy nước tràn trắng băng. Nhớ anh em muốn sang thăm Nước sâu, sóng cả biết làm sao sang, Ước gì phố hẹp một gang Bắc cầu dải yếm đón chàng qua chơi.
Quảng cáo
Thuở trời đất nổi cơn... quảng cáo Thời nói thêm, nói xạo, bốc thơm Nàng nào mông xẹp thì bơm Bà nào ngực sệ nâng hơn núi đồi Trẻ con lăn lóc sình hôi Khuyên chơi thoải mái, phớt đời vệ sinh Xà bông, bột giặt tài tình Ra tay diệt khuẩn chiến binh bời bời Cuốn phăng bệnh tật như chơi Những câu có cánh, những lời nghe oai... Giờ cơm đài nổ inh tai Tiểu đêm, đái dắt, đi ngoài khẩn trương Bồn cầu dơ, chiếu tỏ tường Miệng hôi, trĩ nội nghe thương... cho mình! Bao giờ đến thuở tôn vinh Văn hóa quảng cáo, văn minh thật thà... Vợ chồng
Les “sơ-vơ ” (*)
Cái thân sợ vợ đúng là “chua” Xin chớ cười tôi rụt cổ rùa; Chỉ là muốn thấy “nàng” vui vẻ Thêm nữa, thân mình đỡ te tua! Nếu không sợ vợ, có ngày “đay” (Thử hỏi mấy ai thích cảnh nầy?) Gái ghiếc, bạc bài đều không vướng Cũng không lo sợ tỉnh hay say. Vợ mình mình sợ, kẻ nào chê Kẻ đó chưa am (hiểu) cảnh đề huề, Trong nhà sau trước đều êm ấm Vợ con vui vẻ, ai không mê! Hãy cùng sợ vợ như thằng tôi Quyền lực vợ “ôm”, mình khỏe người; Có câu “ Nhất vợ nhì trời” đấy, Hổng tin, kêu ổng xuống hỏi coi!
(*) Tiếng Tây... ba rọi: những chàng sợ vợ.
Có những lúc Có những lúc trà dư đầy tửu hậu Bên hương tình gái đẹp cặp môi hôn Từng thùng bia thẳng tắp đứng xếp hàng Sếp chợt nghĩ: Ồ ta say rồi nhỉ! Có những lúc cơn say đầy mộng mị Ta: Vua mà, ai nghĩ cứ say đi Cứ mặc nhiên hưởng bổng lộc của triều nghi Để phán xét thần dân nghèo, tội lỗi Có những lúc dân cần, ta chưa vội Cứ lai rai chờ đợi chút bì thư Hãy “dô” đi và ta hãy xem như Là đặc tính của con người quan lại.
(TTC)
Sat Jan 30, 2010 12:17 am
Người Nhà
Rocky
Giới tính :
Đến từ : Núi cao - Biển sâu - Từ trên trời - Dưới lòng đất
Join : 11/11/2009
Bài gửi : 233
HUMOR : ăn - ngủ - chơi game - đọc từ điển bách khoa toản thư
Thú cưng .:
Tiêu đề: Re: thơ ngâm cứu
công nhận phải nói là tuyệt cú tiếp tục phát huy nha. Nhưng mình thích nhất là bài " Có những lúc"