ITK35Zone
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
ITK35Zone


 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Chào mừng các bạn đã đến với diễn đàn ITK35Zone - Lớp CNTT K35 Trường Đại học Sư phạm TP.HCM
Hiện diễn đàn đang bị lỗi kĩ thuật, mong mọi người thông cảm. BQT sẽ cố gắng khắc phục trong thời gian sớm nhất...

Share | 

 

 Gió

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Gió EmptyFri Jul 09, 2010 5:04 pm

Yuki
UserYuki Người này hiện đang:
Level: Người Nhà
Danh vọng:295


Người Nhà

Yuki

Người Nhà

Giới tính : Nam
Đến từ : An Giang
Join : 19/11/2009
Bài gửi : 295
HUMOR : nge nhạc,doc truyen,choi game va....judo :P

Thú cưng
.:

Bài gửiTiêu đề: Gió

 
GIó

Ai cũng nói Gió vô tâm, lạnh lùng, kêu ngạo và thổi bay tất cả những gì
Gió đi qua. Nhưng đâu ai biết được trong lòng của Gió là một trái tim
nóng bỏng và dễ vỡ.


Lần đầu tiên, Gió gặp Cỏ và đem lòng thương mến. Lúc này, Gió luôn luôn ở
bên Cỏ, mỗi lần Cỏ lay động là biết có Gió đang ở cùng - Gió vui lắm.
Ngày qua ngày, Gió luôn đùa vui với Cỏ, chúc Cỏ ngủ ngon mỗi khi màn đêm
bao phủ trong khu vườn nhỏ nhoi kia và buổi sáng tốt lành khi những
giọt sương còn đọng trên lá Cỏ. Nhưng một ngày, Gió chợt nhận ra Cỏ
không còn là Cỏ của ngày xưa. Cỏ muốn vươn lên, muốn nắm lấy những Tia
nắng, muốn kéo Tia nắng về bên Cỏ và muốn thoát khỏi cái không gian nhỏ
nhoi đó. Gió hiểu chứ ... và Gió đành phải ra đi và nhường chỗ cho Tia
nắng ấm áp kia.

Gió đã khóc ...

Lần thứ 2 gió gặp một chiếc lá trên một cành cây đại thụ , gió yêu lá
lắm và lá cũng vậy . Hằng ngày gió và lá cùng nhau nô đùa và bên nhau
hạnh phúc,những tiếng vi vu xào xạc , đó là tiếng cười của lá mà gió đã
đem lại ... nhưng đến một ngày nọ gió phát hiện ra rằng ... lá rất mỏng
manh đối với gió , lá thì cành ngày càng vàng vọt đi , giờ đây chỉ cần
gió thổi nhẹ là lá sẽ lìa cành ... thế rồi không muốn làm tổn thương tới
lá, gió cố dấu nước mắt của mình lẳng lặng rời xa khỏi lá ...

Và nước mắt gió 1 lần nữa lại rơi ...

Lần thứ 3 gió gặp mây ... có lẽ lần này không có gì có thể ngăn cản được
tình cảm của mây và gió, luôn đồng hành cùng nhau, gió đi đâu gió đều
thổi mây đi theo ấy,mây đã hứa với gió là sẽ bên cạnh gió mãi mãi , sẽ
luôn đồng hành cùng gió ... nhưng thồi gian trôi dần,cái hạnh phúc nhỏ
nhoi ấy lại tan biến đi một lần nữa , lần này mây lại hoà cùng hơi nước
... và rồi cuối cùng mây đã bỏ gió ,biến thành những giọt mưa rơi xuống
đất ...

Gió tuyệt vọng , đau khổ ...

Gió chôn chặt tình cảm vào tận sâu trong đáy lòng,gió gào thét giận giữ
biến thành cơn bão táp hãi hùng, nước mắt giờ đã không còn nữa ...
Gió thổi ... cơn bão kia cuốn trôi đi những giọt mưa đang rơi xuống ...
gió hận ... gió muốn phá tan tất cả, không gì có thể ngăn cản được cơn
bão mà gió tạo thành ,để rồi từ bão gió tạo thành cơn lốc ... quét sạch
tất cả những gì có trên đường đi của nó ... nhưng tiếng thét ... tiếng
than váng trong nỗi đau của mình nổ ra vang vọng khắp nơi ...

nhưng rồi vô tình gió đã giết mất đá khi đá muốn ra tay ngăn cản cơn
thịnh nộ đó ... cơn lốc khinh hoàng cuốn theo nỗi tuyệt vọng của gió đã
vô tình phá tan đá ra làm trăm mảnh ...

Gió đứng đó ... lặng yên ... nhìn những mảnh vỡ của đá ... khoé mắt gió
chãy dài những giọt nước mắt “ ... gió ... gió xin lỗi ... “

Và rồi cơn lốc tan đi ... và gió cũng không còn ...

Gió ngốc lắm ....

Tại sao phải làm mình trở nên như vậy chứ ? Tại sao phải cố đi qua nỗi
đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao phải làm tổn thương chính mình?
Gió hiểu mà .... Gió ơi, tại sao phải làm những điều ngốc ngếch thế? Dựa
vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa .

Ừhm , đôi lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi … nhưng …
đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra … ko được … Sợ cái cảm giác làm
đau một ai đó , cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn , sợ
người ta lọt thỏm trong cái thế giới của Gió với những nỗi đau của riêng
mình … Chưa ai bước qua được cùng mình . Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự
trốn chạy của họ … khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất
giác , bàn tay mình khẽ buông …đôi mắt lại nhòe đi …Thèm được nắm chặt
bàn tay ai đó , thèm được giữ mãi hơi ấm của một người … nhưng lại ko nỡ
… ko thể nhắm mắt khi thấy họ đau … Tự lúc nào đẩy họ ra xa như thế ?!
Tự lúc nào ko còn tìm kiếm, ko còn hi vọng ?

Gió thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm mình vào lòng mà thì thầm …
"khóc đi…" . Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay
giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai , một yêu thương , một người có thể
hiểu , có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.


Gió ko lành lặn … Gió vỡ vụn…
Gió ko nhẹ bẫng… Gió tang thương…

Rất sợ … sợ mình của giờ đây …
Rất sợ … sợ mình của ngày mai thành bão …

Nhưng phải làm sao …làm sao bây giờ hở Gió … ?!? …

Gió bây giờ ko còn khóc nhưng lại ko thể yêu thương. Gió bây giờ muốn
dừng lại nhưng lại ko thể dừng lại được nữa ... Gió bây giờ… là Gió mà …
đã ko còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa …

Nhưng ít nhất giờ đây ... những mảnh vụn của đá đã luôn bay theo gió ... bên cạnh gió mãi mãi ...

Nhắm mắt lại !!!
Gió ơi ! hãy khóc đi ...



Gió EmptyFri Jul 09, 2010 8:49 pm

avatar
User Người này hiện đang:
Level:
Danh vọng:




Join : 01/01/1970

Bài gửiTiêu đề: Re: Gió

 
Gió không thể yên dù chỉ là giây lát bởi dừng lại
đồng nghĩa với không tồn tại. Gió cần đôi cánh tự do để được là chính
mình, để thể hiện sự tồn tại. Vì bản thân gió không tồn tại, chỉ là
những vận động mà thôi...



Trong những miền đất mà gió đã đi qua, có những điều
tuyệt diệu. Có những điều đã thay đổi. Có những người xa lạ và thân
quen. Nhưng gió không thể dừng lại. Gió vô tình băng qua. Gió để lại
phía sau những sự thay đổi mà chính nó cũng không tài nào hiểu được.
Trong hành trình của mình, có những thứ muốn giữ con gió ở lại. Những vì
bản chất, gió không thể sống thiếu tự do. Gió phải tiếp tục con đường
bất tận, để lại những nỗi đau và mang theo trong mình một ít.



Một ngày mùa thu dưới nắng, cơn gió tìm thấy một đám
mây. Ừ, thì cũng chỉ là một điều đơn giản thế thôi. Gió tìm thấy phần
còn lại của mình trong đó. Gió muốn dừng chân nhưng không thể, gió cuốn
theo những làn hơi ẩm dịu nhẹ. Mây cũng muốn nương theo làn gió để bay
xa. Nhưng liệu có bao giờ mây mệt mỏi bên cơn gió rồi nhớ về vùng đất cũ
ngày nào. Gió không muốn một lúc nào đó, bản thân mình nhiễm cái ẩm ướt
của mây. Gió muốn nhẹ nhàng phiêu bồng trong trời đất. Có thể gió sẽ
trở lại, nhưng hành trính phía trước chẳng ai biết được. Ngay cả bản
thân gió cũng chỉ nương theo tâm hồn mong manh của mình. Gió lướt trong
vô định. Gió không muốn là cơn đau của những đau thương...



Và đám mây kia, sao không cùng gió phiêu lãng đến
tận cùng của đất trời. Để rồi sẽ không còn ai nhớ đến mây và gió nữa. Để
một lúc nào đó, cơn mưa trở lại. Vỡ òa tỉnh thức......


 

Gió

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
ITK35Zone :: Diễn Đàn Dân Chủ :: Tám chuyện lớp-
 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất