Xuân tàn hạ sang!
Dẫu biết đó là quy luật muôn đời của tự nhiên.
Nhưng sao cứ mỗi khi hè về lại mang một cảm xúc khác
nhau. Bâng khuâng và tiếc nuối một điều gì đó...
Những cơn mưa rào bất chợt. Đến bất ngờ và ra đi đột ngột báo hiệu một mùa hè nữa lại tới rất gần rồi.
Nhẹ nhàng và nhanh chóng, những cơn mưa đầu mùa luôn thế mà.
Hè về mang theo những tiếng ve nghe đến nao lòng.
Một đời sống nơi tăm tối trong lòng đất, chờ ngày được vươn lên để được cất tiếng ca,
cũng chẳng phí kiếp sống này. Hè về là những chùm hoa phượng đỏ rực nơi góc sân trường.
Hè về cho những cuộc chia ly, cho những nụ cười và nước mắt, cho niềm vui của kẻ chiến
thắng và nước mắt của kẻ thất bại. Mỗi người một tâm trạng, một hoàn cảnh, kẻ
vui mừng người thầm trách...
Nó lần về theo những dòng ký ức. Nó tìm về con đường xưa còn hằn dấu chân ai
đó. Dù thời gian đã phủ đầy rêu phong, nó vẫn nhận ra từng bước chân âm thầm và
lặng lẽ ngày nào. Lặng lẽ theo một thứ vô hình thì phải. Đôi khi vội vã, muốn
bước tới thật nhanh nhưng sao lại không dám. Và có lúc tưởng chừng như đã bắt
kịp nhưng sao còn xa quá. Để đôi lần trốn chạy không dám bước nữa. Rồi nó chợt
nhận ra một điều: vòng tròn dù nhỏ tới mức nào thì tâm và đường tròn không thể
nào chạm được tới nhau.
Đôi lần gặp lại bạn, vẫn biết rằng bạn còn vị trí trong nó. Nhưng giữa nó và
bạn luôn có một khoảng cách, và rồi cái khoảng cách ấy càng ngày càng rộng ra
thì phải. Im lặng, nó chọn cách im lặng. Dù biết rằng như thế là khó chịu,
nhưng nó nghĩ đó là giải pháp tốt nhất. Thời gian làm thay đổi mọi thứ. Bạn
cũng thay đổi nhiều, điều này ko thể trách bạn được, cuộc sống đâu chừa một
ai. Nhưng bằng cảm nhận, nó nhận ra bạn không còn là bạn như ngày nào
(điều đó có làm nó thất vọng chăng?) . Nó chỉ xin giữ lại những hình ảnh bạn
ngày nào thôi. Được chứ? Còn mai sau thế nào thì hãy để tương lai quyết định.
Đi một hành trình dài để rồi quay lại nơi xuất phát. Cũng không còn nguyên vẹn
như ngày nào. Mất mát nhiều thứ, tất cả giờ là một con số không tròn trĩnh.
Không biết bắt đầu và kết thúc tại đâu. Mãi lẩn quẩn trong cái vòng tròn ấy mà
không thoát ra được. Nó biết nhiều người coi thường nó, chỉ thiếu điều không
nói ra mà thôi. Và điều duy nhất mà nó có thể làm là delete ra khỏi cái
friendlist mà thôi. Lòng kiên nhẫn của nó cũng có giới hạn. Vậy nhé!!!
Haizzz... Cùng đón một mùa hè nữa nào. Hè này nhiều chuyện để làm. Ấy, mà còn gần
cả tháng nữa mà. Còn chưa thi học kì nữa, chán thiệt...
Lại đến thứ 6, lòng thơ văn lại trỗi dậy,hình như nó có định kỳ hay sao ấy????
Hôm nay mất đi một tình bạn làm lòng mình buồn quá. Quen thì nhiều nhưng chỉ dám
coi nó là tri kỷ vậy mà bây giờ..... khốn nạn thật mà.
Vậy còn tuần nữa là nghỉ rồi, mong vô lớp được ngồi lâu lâu, ngày nào cũng gặp tụi
nó mà sao còn quá nhiều điều chưa nói vậy ta ( k0 lẽ ta quá nhiều chuyện chăng????),
vậy mà mấy ông thầy dạy gì mà ngắn ngủn hà, chưa hết giờ mà lo về k0 hà, hix.
Dạo này sao có quá nhiều phiền phức xảy ra với ta vậy hả trời!!!!
Cuộc sống này đúng là quá phức tạp.
Chỉ mong học cho xong rồi về với mẹ, với quê hương bình dị, tránh xa nơi này!
“ Đời tôi như cánh chim không mỏi
Khao khát trời cao tung cánh bay
Đã quyết xả thân vì nghiệp cả
Há chi phong vũ tấm thân này”